Tôi là một sgbb, có thể được gọi là như vậy, cũng có thể không. Mấy nay, tôi đã suy nghĩ khá nhiều, đôi lúc những suy nghĩ ấy tiêu cực đến mức không tưởng.
Có mối tình chính thức từ năm lớp 12, yêu được 9 tháng, đên khi tôi thi đại học thì chia tay. Anh là một người gia trưởng. Những ngày yêu nhau ấy, kết thúc bằng những trận cãi vã, và cho đến một năm trước, tôi mới chính thức không còn sợ anh nữa. Đúng, phải nói bằng từ sợ. Khi ấy, tôi còn quá trẻ, còn anh hơn tôi 9 tuổi, bắt đầu áp đặt tôi bằng suy nghĩ của một người trưởng thành.
Rồi, tôi lên đại học trong tâm thế ấy, sợ yêu, sợ những lần cãi vã và sợ những giọt nước mắt đêm đêm lăn dài nơi khoé mắt. Cho đến tận bây giờ,vẫn là vậy.
Không muốn yêu đương, tôi thích tự do, nhưng vẫn rất cô đơn và cần thứ gọi là nhu cầu sinh lí như một người con gái trong lứa tuổi mới lớn. Lúc ấy, tôi quen 1-2 người trên tinder, trên những trang web đen.
Ban đầu, chỉ là tâm sự và nói chuyện. Sau vài tháng, sau những lần hẹn gặp bị tôi từ chối, cuối cùng tôi cũng gặp anh và bắt đầu câu chuyện tình một đêm, nhưng thực ra, là một vài đêm. Anh chỉ gọi khi cần tôi, còn tôi, thì thật dễ có tình cảm với người khác.Thật dại khơ khi mãi sau này tôi mới nhận ra, anh chưa một lần nói nhớ tôi, còn tôi luôn chờ tin nhắn từ anh sau một thời gian anh biến mất.Khi ấy, tôi nghĩ rằng, chắc anh bận quá rồi, không được làm phiền nữa. Thật ngu ngốc mà! Đáng thương thật!!! Hâhhahaaa....
Sau này,và cho đến vài tháng trước, anh vẫn tìm cách liên lạc và xin lỗi tôi. Nhưng anh à,anh bỏ em, cũng đừng tuỳ tiện muốn đến là đến, đi là đi.
Dù sao, cũng may là kết thúc rồi.
Một năm sau đó, tôi đại học năm hai, quen một anh chàng gia trưởng, hay ghen, không biết phấn đấu. Thực ra đây cũng không phải là tình yêu, mà là một loại trải nghiệm.
Là một người đã đi làm, nhưng lương của anh không đủ tiêu đến cuối tháng, thực chất tôi cũng không biết anh tiêu vào việc gì, rồi lại nợ nần. Đôi khi, tôi đưa anh một ít, không nhiều.
Và khi tôi thật sự cần anh, anh không có gì để giúp cả. Ngày tôi ốm, đó là một trận sốt nặng, cần vào viện. Anh không thể giúp tôi, chỉ vì không có tiền... Đâu phải chỉ cần có tình yêu là đủ, từ thời khắc ấy, tôi nhận ra rằng, nếu anh không thể lo cho em, ít nhất hãy cho được cho bản thân đã. Cuối cùng, tôi nói chia tay mặc cho anh đến tìm nhiều lần. Vậy là đã đủ rồi. Ban đầu là anh muốn bắt đầu mặc cho tôi nói không muốn yêu đương, anh tìm đủ mọi cách để gần tôi hơn, nhưng chính anh lại là một kẻ ích kỉ và bạo lực.
Dù sao, cũng may là kết thúc rồi!
Tôi thích tự do, không muốn yêu đương, không thích cãi vã, và đôi lúc, tôi cô đơn, tôi cần người trưởng thành và thêm một yêu cầu mới là có tiền.
Trưởng thành thật đáng sợ! Nó đánh bay mọi thứ tươi đep từ thủa non nớt. Và đôi khi,nó làm biến chất một con người.
Đôi lúc, tôi khao khát được yêu nhưng lại sợ trái tim bé nhỏ này sẽ lại ngừng đập một lần nữa. Rất mong răng, một ngày nào đó, có người khiến tôi có lại cảm giác muốn yêu. Còn bây giờ thì, tôi nghĩ vẫn chưa đến lúc. Tảng băng trong lòng đã quá dày để dễ dàng phá vỡ...
Cuối cùng, tôi tìm đến sgbb...
Có mối tình chính thức từ năm lớp 12, yêu được 9 tháng, đên khi tôi thi đại học thì chia tay. Anh là một người gia trưởng. Những ngày yêu nhau ấy, kết thúc bằng những trận cãi vã, và cho đến một năm trước, tôi mới chính thức không còn sợ anh nữa. Đúng, phải nói bằng từ sợ. Khi ấy, tôi còn quá trẻ, còn anh hơn tôi 9 tuổi, bắt đầu áp đặt tôi bằng suy nghĩ của một người trưởng thành.
Rồi, tôi lên đại học trong tâm thế ấy, sợ yêu, sợ những lần cãi vã và sợ những giọt nước mắt đêm đêm lăn dài nơi khoé mắt. Cho đến tận bây giờ,vẫn là vậy.
Không muốn yêu đương, tôi thích tự do, nhưng vẫn rất cô đơn và cần thứ gọi là nhu cầu sinh lí như một người con gái trong lứa tuổi mới lớn. Lúc ấy, tôi quen 1-2 người trên tinder, trên những trang web đen.
Ban đầu, chỉ là tâm sự và nói chuyện. Sau vài tháng, sau những lần hẹn gặp bị tôi từ chối, cuối cùng tôi cũng gặp anh và bắt đầu câu chuyện tình một đêm, nhưng thực ra, là một vài đêm. Anh chỉ gọi khi cần tôi, còn tôi, thì thật dễ có tình cảm với người khác.Thật dại khơ khi mãi sau này tôi mới nhận ra, anh chưa một lần nói nhớ tôi, còn tôi luôn chờ tin nhắn từ anh sau một thời gian anh biến mất.Khi ấy, tôi nghĩ rằng, chắc anh bận quá rồi, không được làm phiền nữa. Thật ngu ngốc mà! Đáng thương thật!!! Hâhhahaaa....
Sau này,và cho đến vài tháng trước, anh vẫn tìm cách liên lạc và xin lỗi tôi. Nhưng anh à,anh bỏ em, cũng đừng tuỳ tiện muốn đến là đến, đi là đi.
Dù sao, cũng may là kết thúc rồi.
Một năm sau đó, tôi đại học năm hai, quen một anh chàng gia trưởng, hay ghen, không biết phấn đấu. Thực ra đây cũng không phải là tình yêu, mà là một loại trải nghiệm.
Là một người đã đi làm, nhưng lương của anh không đủ tiêu đến cuối tháng, thực chất tôi cũng không biết anh tiêu vào việc gì, rồi lại nợ nần. Đôi khi, tôi đưa anh một ít, không nhiều.
Và khi tôi thật sự cần anh, anh không có gì để giúp cả. Ngày tôi ốm, đó là một trận sốt nặng, cần vào viện. Anh không thể giúp tôi, chỉ vì không có tiền... Đâu phải chỉ cần có tình yêu là đủ, từ thời khắc ấy, tôi nhận ra rằng, nếu anh không thể lo cho em, ít nhất hãy cho được cho bản thân đã. Cuối cùng, tôi nói chia tay mặc cho anh đến tìm nhiều lần. Vậy là đã đủ rồi. Ban đầu là anh muốn bắt đầu mặc cho tôi nói không muốn yêu đương, anh tìm đủ mọi cách để gần tôi hơn, nhưng chính anh lại là một kẻ ích kỉ và bạo lực.
Dù sao, cũng may là kết thúc rồi!
Tôi thích tự do, không muốn yêu đương, không thích cãi vã, và đôi lúc, tôi cô đơn, tôi cần người trưởng thành và thêm một yêu cầu mới là có tiền.
Trưởng thành thật đáng sợ! Nó đánh bay mọi thứ tươi đep từ thủa non nớt. Và đôi khi,nó làm biến chất một con người.
Đôi lúc, tôi khao khát được yêu nhưng lại sợ trái tim bé nhỏ này sẽ lại ngừng đập một lần nữa. Rất mong răng, một ngày nào đó, có người khiến tôi có lại cảm giác muốn yêu. Còn bây giờ thì, tôi nghĩ vẫn chưa đến lúc. Tảng băng trong lòng đã quá dày để dễ dàng phá vỡ...
Cuối cùng, tôi tìm đến sgbb...