• Xamvn đã chuyển sang Xamvn

    Nhóm share hàng, và bốc phốt hàng lởm 👉 checkerviet

Tình dục - nuôi dưỡng mà cũng giết chết tình yêu (Câu chuyện của một thằng đàn ông hư hỏng).

vannguyen1994

Active member
Trong đám đại lý có một cô tên là Dung. Phải nói, tôi rất ấn tượng với nàng ngay từ lần đầu tiên gặp. Dung cao ráo, trắng trẻo, ăn mặc sành điệu, trang điểm kĩ càng và có nét mặt đẹp như hoa hậu. Tất nhiên tôi không muốn ảnh hưởng công việc của mình mà cũng nghĩ Dung không để ý mình nên không bao giờ mơ tưởng. Một buổi tôi nhận được tin nhắn của Dung nhờ tôi đi nói chuyện tuyển dụng 1 nhóm đại lý mới. Hôm đó là cuối tuần. Nghề của chúng tôi làm bất cứ lúc nào chúng tôi nghĩ là phù hợp, nên cũng không lạ. Tôi cho My xem tin nhắn để chứng thực là tôi đi làm việc. My không ưng ý lắm nhưng cũng chẳng có lý do để cản tôi. Dù là đi làm việc, nhưng vì đối tượng là Dung, nên vô hình chung tôi cũng chăm chút bề ngoài hơn một chút. Tôi không biết, địa điểm mà Dung hẹn chính là nhà cô ấy. Và tất nhiên, trong một bối cảnh người phụ nữ mình thích đã giăng sẵn thiên la địa võng, tôi sa ngã. Dù rất vương vấn, nhưng sau lần đó, tôi không cho mình thêm một cơ hội nào bên Dung một mình nữa. My có vẻ đánh hơi được gì đó, nên cứ hay nói bóng gió, rồi chúng tôi lại cãi nhau. Cuộc sống của vợ chồng tôi vô cùng nhạt nhẽo, cả về tinh thần lẫn thể xác.

Một vài tuần sau đó, My tình cờ đọc được tin nhắn Dung gửi cho tôi mà tôi quên chưa xoá. Cũng may không có gì quá nhạy cảm nhưng cũng không bình thường. Dung nhắn "em nhớ anh". Tôi ra sức giải thích cho My rằng vị trí của tôi ở công ty có rất nhiều phụ nữ để ý là chuyện bình thường. Họ cứ tự nhắn như thế thì tôi biết làm thế nào. Tôi cũng không lưu số điện thoại của Dung nên dễ dàng đổ cho là của người mà tôi không biết.
 

HTam

Active member
Truyện viết rất hay, cuốn hút, tính cách nhân vật rất thực
 

vannguyen1994

Active member
Rồi một hôm, sau giờ tan làm, tôi về nhà thì thấy nhà cửa lanh tanh bành. Tôi tưởng có chuyện gì xảy ra thì thấy My đang lật tung đồ đạc của tôi ném ra một góc. Tôi cố gắng ngăn My lại và hỏi có chuyện gì. My ném vào mặt tôi cái điện thoại và bảo tôi đọc tin nhắn giữa My và Dung. Tôi choáng váng và hoảng hốt khi đọc những dòng trao đổi của 2 người phụ nữ. Dung dùng những từ tục tĩu để bôi nhọ chuyện vợ chồng của chúng tôi, chủ yếu là để hạ nhục My, tôi nghĩ vậy. Nhưng lại công khai là chúng tôi có quan hệ với nhau và tôi nói rằng tôi chán ngấy vợ. Dù bị lật tẩy nhưng với bản lĩnh vốn có, tôi vẫn bình tĩnh như mình thật sự vô can. Tôi giải thích với My rằng đại lý ở công ty tôi vốn ít học, có lẽ thấy My nổi xung lên thì cũng muốn chọc tức My thôi. Nhưng My vẫn cứ rồ dại không nghe. My nói vô học đến mấy cũng không ai nhắn tin tự vạch áo cho người xem lưng như thế. Rồi My đuổi tôi khỏi nhà, nói tôi đi đâu cũng được để cho mẹ con cô ấy yên.
Lúc đó con gái tôi mới 2 tuổi. Vì thương con và sợ mang tiếng cho gia đình, sợ người ta dị nghị vì có người mẹ mất nết nên gia đình tôi mới lục đục, tôi thật lòng không muốn li hôn. Hơn nữa, với điều kiện của tôi hiện giờ, li hôn với My thì đời tôi cũng khó mà kết hôn được với người con gái nào tốt lắm. Nhưng My rất quyết tâm. Cô ấy còn đi xa hơn thế là tìm gặp chồng Dung để nói chuyện. Vợ chồng Dung lục đục rồi Dung cũng nghỉ làm ở công ty. Trong công ty không ai biết nội tình chỉ biết cuộc hôn nhân của tôi đã đổ vỡ. Nhiều đại lý nữ để ý tôi đã lâu biết vậy nên càng cố tình tìm cơ hội để quyến rũ tôi. Tôi biết họ cũng chẳng có ý định gì nghiêm túc, có lẽ họ chỉ muốn có một người tình đa tài. Tất nhiên, điều duy nhất tôi còn bây giờ là công việc, nên tôi không dại gì mà dính vào mấy mối quan hệ này.
Bố mẹ tôi cứ ra vào cằn nhằn tôi. Đặc biệt là bố tôi, ông rất bênh My. Thật lòng tôi cũng đâu có muốn ly hôn. My đúng là hơi tự cao tự đại, tính tình khó chịu nhưng tôi có thể kiếm đâu được một người vợ vừa xinh đẹp, giỏi giang lại kiếm được tiền như thế nữa. Hơn nữa, con gái mới 2 tuổi đã phải sống xa bố. Tôi rất chán nản và mệt mỏi, tôi lao vào làm việc để quên đi những rắc rối trong đời và nghĩ đến tương lai ảm đạm. Tôi không ngại làm thêm ngoài giờ đến tối mịt, tôi xin đi dạy thêm tiếng Anh ở trung tâm ngoại ngữ buổi tối. Tôi cũng bắt đầu tìm nhà thuê để ở riêng, tránh cãi nhau với bố mẹ. Một vài tháng sau, tôi thấy mình cũng nguôi ngoai hơn. Thời gian vừa qua tôi làm việc chăm chỉ nên đại lý rồi ban giám đốc cũng khen tôi lên tận mây xanh. Tôi thấy mình cũng là thằng đa tài, cũng có bằng cao học lại ăn nói giỏi. Nhìn lên thì chẳng bằng ai mà nhìn xuống cũng chẳng ai bằng mình, nên có phần hơi khinh khi người khác. Đặc biệt, trong môi trường làm việc của tôi, đại lý rồi những học viên ở lớp tiếng Anh buổi tối, đối với tôi đều không đáng để ý.
 

vannguyen1994

Active member
Cùng lúc đó tôi tiếp tục nhận lớp thứ 2 ở trung tâm. Cũng với tư tưởng như lớp trước, học sinh của các trung tâm tiếng Anh này thường là tạp nham, chẳng biết gì mấy. Dù đây là trình độ C, tôi cũng chẳng hy vọng gì ở lớp mới này. Buổi đâu tiên như bình thường, tôi vào lớp sát giờ bắt đầu. Tôi không muốn tiếp có tiếp xúc cá nhân nào với ai, tôi chỉ muốn dạy xong 2h rồi về. Tôi vào lớp, liếc mắt qua loa rồi tự giới thiệu với cả lớp bằng tiếng Anh. Tôi rất tự tin với vốn tiếng Anh của mình, dù gì tôi cũng từng đi du học nước ngoài mà. Hơn nữa, giọng tôi trầm ấm rất đặc biết nên tôi biết cả lớp bắt đầu xì xào "giọng thầy hay thế nhỉ Quá quen với những lời tán dương, tôi chẳng mấy để tâm. Với kinh nghiệm của mình, tôi biết có nhiều đồng chí không hiểu tôi nói gì, nên tôi lại giới thiệu bằng tiếng Việt. Rôi tôi yêu cầu mỗi người tự giới thiệu về bản thân mình. Cùng lúc đó, tôi lướt qua danh sach tên tuổi của học sinh. Lớp này có vẻ trẻ hơn những lớp trước, dù có một vài anh chị đã gần 40 nhưng đại đa số khoảng qua 20 một chút. Trẻ nhất là 19 tuổi.

Đúng như tôi dự đoán, học sinh chỉ nói được bặp bẹ vài câu đơn giản, giọng điệu nghe cũng buồn cười. Tôi cũng chẳng hy vọng gì hơn. Nhẩm tính chắc cũng đến người cuối cùng giới thiệu rồi, tôi quay lưng lên bảng bắt đầu ghi bài. Một giọng giới thiệu vang lên. Tôi phải ngay lập tức dừng tay và ngoái lại xem ai đang nói. Đó là giọng nói trong vắt với âm điệu tiếng Anh cực chuẩn, một giọng nói nhẹ nhàng rât đi vào lòng người phát ra từ một cô bé rất trẻ với nụ cười nhẹ trên môi. Tôi không tìm thấy một lỗi ngữ pháp nào trong lời giới thiệu của cô bé. Cô bé có một khuôn mặt xinh đẹp trong sáng rất tạo cảm tình cho người đối diện. Cả lớp thộn mặt ra. Tôi thộn mặt ra vì tôi không ngờ lại gặp một người khá tiếng Anh như vậy trong một môi trường thế này. Còn những người còn lại thì thộn mặt ra vì... không hiểu gì.
 

vannguyen1994

Active member
Tôi hỏi cô bé một vài câu phức tạp. Vì nghe giọng cô bé khá chuẩn nên tôi cũng cố gắng để phát âm chuẩn nhất có thể. Tôi hỏi xong, thấy cô bé hơi bật cười. Tôi hơi xấu hổ, có lẽ cô bé hiểu ý định của tôi và âm điệu của tôi vẫn chưa được chuẩn lắm. Nhưng nàng vẫn trả lời rất nghiêm túc. Ánh mắt nàng khiến cho người ta có cảm giác được thông cảm, có gì đó rât gần gũi và dễ mến. Nàng ăn vận đơn giản, áo phông quần ngố, chắc nàng là sinh viên. Tôi biết cả lớp không ai hiểu chúng tôi đang nói gì. Nàng nói học tiếng Anh lâu rồi, nhưng vào đại học lại học tiếng Trung, không muốn tiếng Anh bị mai một nên đi học để có môi trường luyện tập. Vừa hay bạn nàng có chị làm ở trung tâm này và có suất học miễn phí nên 2 đứa cùng đi học.

Tôi thật sự rất ấn tượng với cô bé. Xung quanh nàng có một từ trường nhẹ nhàng gì đó khiến người ta cảm thấy rất yên bình. Có lẽ là nụ cười dịu dàng luôn nở trên môi hay ánh mắt long lanh trong vắt ngây thơ. Đối chiếu tên nàng trong danh sach, tôi biết nàng là người trẻ nhất trong lớp, 19 tuổi. Còn tôi lúc đó sắp bước sang tuổi 30. Một thằng trải đời như tôi, đã gặp rất nhiều loại phụ nữ, xinh đẹp yêu đuối như Huệ, bạo dạn mạnh mẽ như Giang, giỏi giang tự lập như My hay khêu gợi sexy như Dung, bình dị bỗ bã như Hương hay chị Hà, tôi đều nếm trải, nhưng tôi chưa bao giờ gặp ai thanh cao như thế này. Mặc dù vậy, với điều kiện của mình, tôi biết tôi và nàng là 2 thế giới khác biệt. Nàng cũng chẳng để ý gì đến tôi. Tôi đoán, ở thế giới của nàng, người như tôi là hạng tầm thường. Tự nhiên tôi cảm thấy tự ti vô cùng. Trước đây, dù sống với My, My rất giỏi giang và cũng tỏ ra giỏi giang, My cũng hay ngầm ý là tôi kém cỏi, nhưng tôi vẫn tự tin phản kháng lại. Tuy vậy, đứng trước mặt người con gái này, nàng chẳng tỏ ra gì cả, nhưngn tôi cảm thấy mình như hàng giun dế vậy.
 

vannguyen1994

Active member
Tôi yêu cầu cả lớp cung cấp số di dộng để tiện liên lạc, Thực chất là tôi muốn lưu lại số của nàng. Tôi mong chờ đến mỗi buổi học để được nhìn thấy nàng và bàn luận với nàng về một vấn đề nào đấy. Nàng trẻ tuổi nhưng không thiếu phần tự tin. Chỉ cần nói với nàng vài câu là tôi biết nàng rất thông minh và hiểu biết. Tôi nói chuyện với nàng bằng tiếng Anh vì cả lơp không ai hiểu chúng tôi nói gì. Tôi thường đưa ra 1 chủ đề để cả lớp bàn luận, còn tôi thì bàn luận với nàng. Tôi thích cái cách mà nàng sử dụng ngôn từ, rất giản dị mà lịch lãm.

Càng tiếp xúc với nàng, tôi càng cảm nhận nàng giống như một cô công chúa nhỏ, từ bé đến lớn được nuôi dạy với những quy tắc thanh cao, với sở thích và phong thái tao nhã lịch lãm của người Hà Nội gốc. Một phiên bản sông của một con búp bê trong lồng kính được chăm chút bao bọc, theo học ở những trường giỏi nhất và tốt nhất của thành phố, nếu không nói là cả nước. So với nàng, My cũng không cùng đẳng cấp.

Vì tôi có khuôn mặt đầy mụn nên nhìn nàng tôi càng bị thu hút. Tôi chưa thấy cô gái nào có làn da trắng trẻo nõn nà đầy sức thanh xuân đến thế. Thân hình nàng dong dỏng cao, không bốc lửa nhưng dáng nàng mềm mại và duyên dáng lạ thường. Mái tóc nàng đen bóng mượt mà khiến tôi cũng thắc mắc tại sao Unilever không bao giờ mời nàng đóng quảng cáo dầu gội đầu. Đặc biệt, nàng có nụ cười tuyệt đẹp với 2 chiếc răng khểnh vô cùng đáng yêu. Càng ngắm nàng, tôi càng không tin nổi tại sao ông trời lại ưu ái cho một người đến như vậy. Dù rất xao xuyến với nàng, nhưng tôi biết thân biết phận, tôi cũng không hề có ý định gì với nàng. Tôi chỉ muốn tìm hiểu về nàng nhiều hơn.

Từ ngày gặp nàng, thế giới của tôi bớt u ám. Ít nhất tôi còn có một mối quan tâm nào đấy trong cuộc đời này. Tôi nghĩ đến nàng mọi lúc rảnh rỗi và tôi không viết nhật kí cho con nữa. Để tôi giải thích về cuốn nhật kí này. Hồi tôi và My quyết định ly hôn, My nói không muốn con bé sau này lớn lên trách mình, nên yêu cầu tôi là người đệ đơn ra toà. Nên nhìn từ ngoài vào, trên danh nghĩa thật ra là tôi bỏ vợ. Sau khi li hôn, My và gia đình My luôn làm khó làm dễ không cho gia đình tôi đón con bé về chơi, mà tôi thì chắc chắn là không muốn bước chân vào cái nhà đấy lần nào nữa (Sau khi li hôn 2 mẹ con My về ở với bố mẹ My). Vì vậy, tôi rất ít được gặp con.


Đã ít gặp nó, mà gia đình bên kia lại tiêm nhiễm vào đầu nó toàn những thứ xấu xa về tôi, nên con bé cũng có vẻ xa lánh tôi. Tôi thật sự không biết phải làm thế nào nên đã nghĩ đến việc viết nhật kí cho con, sau này con lớn hơn sẽ đưa cho con đọc để nó hiểu nỗi lòng người bố như tôi. Dù gì, tôi cũng có nhiều thời gian, mà tôi lại không muốn nghĩ ngợi linh tinh, nên viết nhật kí có rất nhiều công dụng. Tuy vậy, sau khi gặp Thu, đầu óc tôi đã hoàn toàn bị chiếm lĩnh bởi hình ảnh nàng, nên tôi không viết nữa


Tôi bịa ra là trung tâm sắp sửa tổ chức một buổi giao lưu âm nhạc giữa các lớp và tôi muốn lớp mình tham gia một vài tiết mục văn nghệ. Tôi gợi ý nhảy cổ điển và hát. Tôi bày trò ra như vậy để khoe tài lẻ với nàng, biết đâu nàng sẽ để ý đến tôi một chút gì đó. Bạn nàng (cũng là 1 học viên trong lớp) xung phong cung cấp chỗ để chúng tôi tập nhảy tập hát. Nàng cũng tham gia. Hình như nàng đang nghỉ hè nên cũng rỗi rãi thời gian. Chúng tôi tập hát vào cuối tuần. Tôi hào hứng vác cây đàn oócgan của mình đến nhà bạn nàng. Tôi tưởng tượng lúc dạy mọi người khiêu vũ, tôi sẽ nhờ nàng làm nữ nhảy mẫu để được cầm tay nàng. Rồi nàng sẽ cảm thán ra sao khi thấy tôi vừa biết đàn, biết hát lại biết nhảy.

Bạn nàng đăng ký tập hát bài "xe đạp ơi" nhưng không đủ hơi nên rủ nàng hát chung. Tôi đã rất ngỡ ngàng với giọng hát của nàng. Vừa nhẹ nhàng vừa da diết lại rất kĩ thuật. Tôi tự tin đẹm đàn cho 2 người họ hát. Đang hát dở thì nàng nhăn mặt:

- Thầy tránh ra em mượn chút - Vừa nói, nàng vừa đẩy tôi ra rồi ngồi vào vừa đàn vừa hát. Tôi chỉ biết đứng ngớ người nhìn nàng. Nàng biết thanh nhạc.

- Đấy, thế có phải nghe hơi phá cách một chút làm thành điểm nhấn không - nàng cười tít mắt sau khi hát qua đoạn đó. Cái cách nàng đặt vấn đề và giải thích vấn đề không khiến cho người ta khó chịu như My vẫn làm. Tôi lại càng thấy tự ti hơn.

Đúng như dự kiến, lúc đứng vào đôi nhảy, tôi mời nàng nhảy để làm mẫu cho mọi người. Cơ thể nàng có một mùi thơm rất tuyệt. Đó không phải là mùi nước hoa hay mùi dầu gội, đó là mùi thơm tự nhiên trên cơ thể của một trinh nữ. Tôi lại càng bất ngờ vì nàng nhảy rất nhuần nhuyễn. Điều đặc biệt là nàng nhảy không hề nhìn xuống chân và phóng thích hình thể như một dancer chuyên nghiệp. Nhảy xong 1 điệu với tôi, nàng cầm tay bạn mình và dẫn cô bé đó nhảy. Tôi được biết, cô bé đó không biết nhảy, vậy mà họ kết thúc trọn một bài rất trơn tru.

Tôi rất ngạc nhiên. Nàng truyền đạt lại cho mọi người rằng bước nam là khó nhất. Nữ chỉ cần nam dẫn giỏi thì đi thế nào cũng xong. Rồi nàng hướng dẫn bước nam cho tất cả nam trong lớp, bao gồm cả tôi. Tôi vừa hơi xấu hổ vừa ngỡ ngàng về nàng. Một ai đó trong lớp cảm thán là nàng nhảy đẹp. Bạn nàng được thể khoe chiến tích "chuyện, nó được giải nhất thi nhảy cổ điển học sinh sinh viên thành phố đấy". Nếu là My thì sẽ là hình ảnh vênh váo, nhưng nàng lại xua tay đầy khiêm tốn "ôi, hồi cấp 3 rồi, tính làm gì ạ".

Tim tôi ngày càng đạp nhanh. Tất cả vốn liếng của tôi muốn gây ấn tượng với nàng đều mất sạch. Trái lại, tôi bị ấn tượng mạnh bởi nàng. Tôi trở nên thèm khát nàng. Không phải là cái thèm khát về thể xác, tôi thèm khát sở hữu được nàng. Cuộc sống có nàng hẳn là giống như chốn thần tiên. Chúng tôi có thể ngày đêm đàn hát, nhảy nhót, bàn luận. Tôi có thể ngày ngày được nhìn nụ cười của nàng, nghe nàng kể chuyện, tôi đoán nàng cũng rất tâm lý nữa. Trong tôi bỗng bùng lên cái khao khát cháy bỏng đó. Đây là viên ngọc mà cả đời tôi sẽ chỉ gặp 1 lần. Và nếu đã có duyên gặp mặt, tại sao tôi không cố gắng để đoạt về phía mình.
 

vannguyen1994

Active member
Cái ý nghĩ muốn chiếm được nàng càng ngày càng mãnh liệt trong tôi. Nhiều đêm tôi bứt rứt đến không ngủ được. Tôi thèm nàng và muốn có nàng đến phát điến lên được. Một vật báu như nàng, tôi cá là không một thằng đàn ông nào mà không muốn chiếm giữ. Tôi bắt đầu suy nghĩ và lên kế hoạch để chinh phục nàng. Có một điểm mà tôi khá chắc chắn, nàng là một cô búp bê trong lồng kính. Nói cách khác, nàng rất ngây thơ và ít trải đời. Đây là điểm mà tôi có thể đánh vào. Những thằng vây xung quanh nàng, có lẽ đại đa số là tầm tầm tuổi nàng, cũng chỉ là bọn sinh viên choai choai trẻ con. Một người đàn ông hiểu biết chững chạc chắc chắn sẽ thu hút nàng, hoặc ít nhất sẽ khiến nàng chú ý vì khác hẳng với những người còn lại. Nhưng tôi nên tiếp cận và đặt vấn đề với nàng thế nào, dẫn dắt nàng thế nào mà không khiến cho nàng "bỏ chạy" trước khi rơi vào lưới tình? Tôi đã có một đời vợ và con riêng, tôi hiểu tôi đang ở trong cuộc cạnh tranh khốc liệt và mình thì ở vị thế yếu.

Càng nghĩ, càng thèm khát, tôi càng muốn hành động sớm. Tôi rất sợ sẽ có người nẫng tay trên của mình. Đúng lúc đấy thì nàng nghỉ học. Hình như nàng đã hết nghỉ hè và đi học học chính thức trở lại. Lớp học buổi tối không tiện đi lại nên nàng nghỉ luôn. Nàng cũng không tham gia các buổi tập văn nghệ nữa. Tôi bấn loạn và vô cùng hụt hẫng, cứ như rơi tõm xuống vực sâu. Cuộc sống của tôi trở lại vô vị như trước đây. Tôi cứ vẩn vơ nghĩ về nàng, thậm chí trong lớp học tôi gọi nhầm tên bạn nàng thành tên nàng. Tôi cũng đã định buông bỏ, nhưng hàng ngày đến công ty, nhìn những nữ đại lý cố gắng lấy lòng mồi chài tôi, vừa già vừa xấu lại có phần ti tiện, tôi không làm thế nào mà khiến mình dứt ra được cái ý nghĩ tiếc đứt ruột nếu không có được nàng. Vậy là tôi bắt đầu hành động.

Tôi thủ thỉ với bạn nàng là nhờ nàng tham gia những buổi tập văn nghệ để giúp tôi dạy nhảy hoặc đẹm đàn cho mọi người. Tất nhiên tôi biết khả năng ăn nói thuyết phục của mình. Cuối tuần đó, nàng tham gia thật. Tôi sướng điên khi nhìn thấy nàng, còn nàng thì vẫn vậy, thản nhiên và xởi lởi với tất cả mọi người. Tối đó sau khi tập văn nghệ, tôi còn rủ mọi người tiếp tục đi hát karaoke. Tôi muốn có thêm thời gian với nàng. Hôm đó nàng bị viêm họng nên không hát được, chỉ ngồi cổ vũ mọi người. Tôi được thể tranh hát hết bài này đến bài khác để thể hiện với nàng.

Sau buổi tố đó, tôi bắt đầu nhắn tin riêng cho nàng. Nàng lịch sự đáp trả lại tin nhắn của tôi. Có lẽ vì tôi nhắn bằng tiếng Anh nên nang cũng đáp trả bằng tiếng Anh. Nàng khá nhạy cảm. Tôi bắt đàu chiến thuật tấn công dồn đạp. Ngày nào tôi cũng nhắn tin cho nàng, chỉ là bâng quơ, đưa ra những nhận định cá tính và chín chắn để gây ấn tượng với nàng. Tôi nhờ nàng giới thiệu lớp học nhảy rồi nhờ nàng giúp đỡ làm bạn nhảy. Nàng giới thiệu lớp học nhảy cho tôi, nhưng từ chối tham gia vì không có thời gian. Tôi có cảm giác một phần là nàng tránh tôi. Dù tôi chưa bao giờ nói gì quá giới hạn của một người quen sơ, tôi không khen nàng hay dùng lời lẽ tán tỉnh nàng. Đúng nàng ngây thơ nhưng nàng không ngu. Nàng nhắn tin qua lại với tôi có lẽ cũng là vì tôi vẫn là thầy giáo của bạn nàng nên nàng nể tôi. Nhưng thế cũng đủ rồi. Cái tôi cần là cơ hội.

Tất nhiên tôi biết ngoại hình tôi đã rất chênh lệch với nàng, cần rất nhiều thứ khác để nàng chú ý đến tôi. Tôi xúi thằng em họ tôi cưa bạn nàng, và sắp xếp những buổi đi chơi nhóm của 4 chúng tôi. Những buổi nói chuyện đó toàn là 2 chúng tôi nói với nhau, vì 2 người kia không đủ kiến thức để bàn luận. Nàng có vẻ cũng thoải mái với tôi hơn một chút. Tôi cảm thấy thế. Nhất cự li, nhì tốc độ, tôi nhắn tin và tâm sự với nàng dồn dập. Nàng thì lúc trả lời lúc không. Tôi định ra chiêu "độc" mà bọn con trai hay làm, là tạo cho nàng 1 thói quen ngày nào cũng nhận tin nhắn của tôi, rồi tôi "tạm dừng" để nàng cảm thấy nhớ và phải chủ động nhắn lại. Sau khi nhắn tin dồn dập, tôi ngừng một vài ngày. Tôi khá tự tin nàng sẽ chủ động hỏi thăm tôi. 1 ngày, 2 ngày, 4 ngày, cả tuần mà nàng chẳng nhắn khiến tôi hơi thấy tự bẽ bàng với mình. Cùng lúc đó tôi lại lo lắng. Nàng ngời ngời thế kia, không có tôi, chắc cũng có ối thằng cứ quẩn quanh vây lấy nàng, thiếu đi tôi cũng có sao đâu. Thế là tôi lại chủ động liên lạc lại. Kế hoạch đầu tiên thất bại.
 

vannguyen1994

Active member
Kế hoạch 2, tôi thấy nàng vừa nhạy cảm lại nhẹ nhàng nên nghĩ nàng dễ mềm lòng. Một buổi tối tôi hẹn nàng ra uống nước. Nàng từ chối nhưng tôi đã chờ ngay trước cửa nên nàng đành nhận lời. Lúc đó nàng đang ở nhà cô bạn kia và thằng em họ tôi xui cô bạn đó thuyết phục nàng. Chắc vì vậy nàng mới đồng ý đi uống nước với tôi. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nàng mặc váy. Một cái váy bó dài đến đầu gối, tay trần. Tôi choáng với làn da mướt mịn, bờ vai tròn trắng nõn nà của nàng. Nàng muốn ngồi ngay quán bên cạnh nhà nhưng tôi muốn đi xa một chút để được đèo nàng nên tôi nằng nặc nói có quán nước hay lắm muốn đưa nàng tới. Nàng có vẻ không muốn nhưng thấy tôi nì nèo nên đồng ý. Tôi phát hiện ra điểm yếu của nàng: cả nể.
Nàng ngồi sau xe tôi mà ngồi cách xa tôi cả mét. Chắc nàng không muốn động chạm. 2 tay nàng bám rất chắc vào yên xe nên dù tôi đã cố tình phanh gấp vài lần, nàng cũng không chạm vào tôi một chút nào. Chúng tôi ngồi trên một quán nước ở hồ Tây, view ở đây rất đẹp rất riêng tư và yên tĩnh. Tôi nghĩ nàng sẽ cho rằng tôi là người có tâm hồn thì mới thích ngồi ở đay. Thật không ngờ, nàng là khách quen của quán này. Cũng không sao, chỉ chứng tỏ chúng tôi là 2 tâm hồn đồng điệu.

Tôi dùng cách khéo léo nhất để kể cho nàng về cuộc hôn nhân tan vỡ của mình cùng đứa con tôi rất mực yêu thương nhưng không được chăm sóc. Nàng có hơi chút bối rối, có lẽ vì tôi đã có vợ mà lại tâm tình riêng tư với nàng như vậy. Tuy nhiên, tôi biết, tôi đã đánh trúng điểm yếu của nàng. Nàng tỏ ra thông cảm và thương tâm với câu chuyện của tôi, rằng tôi đàng hoàng đứng đắn chẳng làm gì sai, nhưng tính tình vợ tôi trái khoáy lại ghen thái quá nên không làm sao cứu vãn được cuộc hôn nhân. Tôi biết nàng tin tôi. Một bước tiến nữa tới gần nàng. Tôi biết sớm muộn gì nàng cũng biết quá khứ của mình, chi bằng cứ nói ra, lái đi theo hướng có lợi cho mình, nàng sẽ tiếp nhận chuyện theo hướng tôi là người bị hại, thậm chí còn đánh giá cao vì tôi đã rất trung thực với nàng.
Đêm đó gió mát trăng thanh, ngồi trong quán nước dưới ánh đèn xanh, nàng đẹp ma mị động lòng người. Tôi chỉ muốn ôm lấy nàng mà hôn ngấu nghiến. Tôi đưa nàng về sau một lúc nói chuyện. Tối đó, nàng chủ động nhắn tin cho tôi "Em nghĩ rằng vợ thầy vẫn yêu thầy nên mới như vậy. Thầy nên tiết chế cái tôi của mình và hàn gắn gia đình để con thầy có đủ bố mẹ". Lời lẽ của nàng là khuyên nhủ tôi trở về với My, đáng lẽ ra tôi nên thấy buồn và thất vọng, nhưng tôi lại thấy mừng, vì điều này nghĩa là tôi đã không còn là một thằng xa lạ như rất nhiều thằng khác đang theo đuổi nàng. Nàng bắt đầu cảm thông cho tôi.


Sau đó tôi cố tình thiết kế nhiều tình huống để nàng tự rút ra kết luận rằng tôi là một người đàn ông tốt, giỏi giang, đĩnh đạc và hiểu biết hiếm có. Tôi cũng bắt đầu thoải mái bày tỏ cảm xúc dành cho nàng, cứ coi việc nàng ở bên cạnh tôi là việc đương nhiên. Tôi biết nàng đã rất gần với tôi. Tôi cũng đâu có tệ mà, phải không? Tôi đi đâu đó đều nhắn tin kể chuyện với nàng. Tuy rằng nàng chẳng bao giờ rất nhiệt tình nhắn tin với tôi, nhưng nàng cũng không hoàn toàn im lặng. điều đó nghĩa là tôi cũng có cơ hội. Tôi tự nhiên gọi nàng là "bà xã" rồi kể với nàng. Nàng luôn nhẹ nhàng bảo tôi đừng tự nhận như thế. Nhưng tôi biết, tôi cứ tấn công như vũ bão, nàng sẽ chẳng thể trụ nổi lâu. Nàng quá ít va chạm xã hội và kinh nghiệm ứng phó với những thằng lõi đời như tôi. Nàng đã gần như con cá nằm trên thớt.
 

vannguyen1994

Active member
Tôi cố tình làm một cú quyết định để nàng đổ cái rụp. Ngày nào tôi cũng để trong giỏ xe nàng 1 nhành lan với một lời nhắn yêu thương nhung nhớ. Nàng nhắn tin nói tôi đừng làm như vậy nữa. Nhưng tôi hiểu ý con gái nói đừng làm vậy nữa nghĩa là cứ tiếp tục đi. Tôi càng mở cờ trong bụng. Sau 1 tháng tặng hoa lan cho nàng, tôi ngừng hẳn. Tôi bặt vô âm tín không nhắn tin cho nàng. Tôi biết lần này, nàng chắc chắn sẽ phải chủ động liên lạc với tôi. Tôi không tin nàng có thể chịu đựng được việc bị bơ đi như thế sau 1 khoảng thời gian dài được tôi cung phụng bằng những hành động cử chỉ lãng mạn. Nói thật, tôi không ngại cung phụng nàng. Không giống như những người con gái trước đây tôi theo đuổi, tôi cung phụng họ vì tôi nghĩ đó là việc phải làm để có được họ. Nhưng với nàng, tất nhiên tôi biết tôi ở thế yếu, nhưng tôi có cảm giác mãnh liệt muốn được chiều chuộng nàng một cách tự nguyện. Những đêm tôi ao ước được ôm nàng để hít hà mùi cơ thể nàng, vuốt ve da thịt nhẵn nhụi của nàng. Tôi gần như quằn quại vì khao khát nàng, không phải cái khao khát thuần tuý dục vọng, mà là khao khát được nâng niu âu yếm nàng. Tôi biết, tôi đã yêu nàng rồi. Có lẽ, nàng là người đầu tiên mà tôi thật sự yêu.
Đến ngày thứ 3, nàng nhắn tin cho tôi nói muốn gặp tôi. Tất nhiên tôi còn làm cao, dây phải kéo căng thêm một chút nữa thì giật về càng mạnh. Tôi nói bận rồi khất lần với nàng vài phát mới đồng ý. Vẫn cái quán ở hồ Tây đó.

Lúc tôi đến, nàng đã ở đó rồi. Nàng ngồi ở tầng cao nhất nên chẳng có ai. Nàng đang nhắn tin với ai đó, trên môi vẫn nở nụ cười. Tôi thấy hơi ghen vì nghĩ có thằng nào khác nhắn tin mà khiến cười dễ chịu như thế. Tôi hơi cắn cảu ngồi xuống ghế. Tôi biết cá đã cắn câu, nên chẳng cần câu nệ. Thậm chí hơi lạnh nhạt một chút sẽ khiến nàng càng cuồng si hơn. Nàng ngẩng mặt lên nhìn thấy tôi, nở một nụ cười "ngoại giao" như thường ngày và nói chờ nàng một chút. Nàng nhắn nốt tin nhắn rồi đặt máy xuống bàn và nhìn tôi cười, hỏi toi uống gì v.v...Nhìn nàng hôm nay rất xinh đẹp. Nàng mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng. Dưới ánh đèn xanh trông nàng thanh thoát như một nàng tiên. Khuôn mặt trắng muốt, 2 mắt long lanh và bờ môi đỏ mọng khiến tôi khao khát muốn ngấu nghiến.

Tôi gọi nước rồi hỏi thăm nàng vài câu vớ vẩn. Sau khi phụ vụ mang nước lên và biết là sẽ không ai làm phiền chúng tôi nữa, tôi bắt đầu một nhát quyết định. Tôi thề là hôm nay nàng sẽ đổ rụp, hôm nay tôi sẽ là người chiến thắng.
- Thu gọi tôi ra đây có chuyện gì vậy? Tôi tưởng Thu không quan tâm tôi thế nào.
Nàng hơi lúng túng khi tôi đặt vấn đề bằng cách chất vấn như thế. Thấy nàng lúng túng, tôi càng hả hê. Nàng đã vướng lưới tình của tôi, tôi sẽ hành nàng thừa sống thiếu chết và khiến nàng yêu tôi đến phát điên như tôi đang yêu nàng vậy. Nàng thở dài một hơi, rồi lại mỉm cười vẫn dịu dàng như thế:
- Em không ngốc. Em biết thầy có tình cảm với em.
- Thu đừng gọi tôi là thầy nữa được không. Tôi nói nhiều lần rồi.
- Cũng chỉ là một câu gọi thôi. Thầy từng dạy tiếng Anh cho em nên em gọi thầy cũng là phải lẽ mà.
Tôi bắt đầu hơi cáu. Nàng còn chơi trò gì đây. Nàng nhớ tôi và gọi tôi ra gặp mặt thì cứ nỏi thẳng ra, sao còn giả vờ chối làm gì.
- Tôi gọi em là bà xã, thì em gọi tôi là ông xã là được rồi.
Nàng hơi thộn mặt ra vì cách nói áp đặt của tôi. Tôi thích dùng kiểu nói này, khiến người ta vô hình bị cuốn theo mình. Tất nhiên tôi biết nàng sẽ không gọi tôi là "ông xã" bây giờ, nhưng tôi ép như thế khiến nàng sẽ cảm thấy dễ dàng hơn để gọi tôi là "anh" chứ không phải "thầy" nữa, vì dù sao nó còn dễ hơn chán gọi bằng "ông xã". Sau một phút bối rối, nàng lấy lại bình tĩnh:
- Em nghĩ là thầy hiểu lầm. Thầy đừng ăn nói sỗ sàng như thế.
Tôi càng bực mình hơn. Nàng thích tôi rồi mà vẫn còn đỏng đảnh từ chối. Chẳng phải gọi tôi ra để thổ lộ hay sao. Tôi cười khẩy:
- Thu có dám nói là Thu không yêu tôi, không có tí tình cảm gì với tôi không?
Nàng hơi đực mặt ra. Tôi đoán là nàng không dám. Nàng có vẻ không biết nói dối, nên chắc chắn không thể tự dối lòng mà nói ra như thế được. Thoáng chốc, nàng khoanh 2 tay để trên bàn, nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi biết nàng sắp thổ lộ. Tôi mở cờ trong bụng và chuẩn bị đón nhận, tôi sẽ được hôn lên đôi môi kia, đôi môi đáng ao ước kia. Nàng nhìn thẳng vào mắt tôi và mở lời:

Em không yêu thầy. Em không có tình cảm nam nữ với thầy.
 

vannguyen1994

Active member
Em không yêu thầy. Em không có tình cảm nam nữ với thầy.

Nàng nói giọng lạnh tanh, còn tôi thì chết trân. Nàng có thể tự lừa dối mình giỏi như vậy sao?
- Tôi không tin. Thu đang tự lừa dối mình. Tôi biết Thu có tình cảm với tôi. Có lẽ Thu thấy cuộc sống quá khứ của tôi phức tạp nên mới tự dối mình.
- Em nghĩ người tự dối mình là thầy. Em rất cảm thông với hoàn cảnh của thầy, nhưng tình cảm nam nữ thì không. Hôm nay em nhắn thầy ra đây để nói rõ với thầy. Em không ngốc. Em biết thầy đang lợi dụng Hoa (bạn nàng) để tiếp cận em. Hoa đang buồn về chuyện tình cảm của mình, thầy đừng lợi dụng người khác như thế.
- Tôi không tin là Thu không hề yêu tôi một chút nào.
Nàng bật cười, gần như khinh bỉ (tôi nghĩ vậy)
- Thu đừng coi thường tôi
- Em chưa bao giờ coi thường thầy, cũng như chưa bao giờ coi thường ai. Chính thầy là người tự coi thường mình.
Tôi không thể chấp nhận được việc nàng đang nói. Rõ ràng là nàng yêu tôi nhưng lại cố tình nói những lời xa lánh tôi.
- Thu lớn rồi. Tình cảm của mình thì phải tự đấu tranh. Đừng vì chút khó khăn mà buông bỏ như thế.
- Em nói từ nãy đến giờ thầy không hiểu sao. Em chưa bao giờ có tình cảm với thầy. Em có người yêu rồi.
- Thu nói dối, có người yêu rồi sao còn rỗi rãi đi tập hát tập nhảy như vậy?
- Người yêu em đang đi du học
Tôi bất chợt nghĩ đến khoảng thời gian bên Malai của mình rồi cười ngạo nghễ chế giễu nàng.

- Người yêu Thu 100% là có người khác bên đó. Bởi vì chẳng tội gì. Tôi đã từng đi du học tôi biết. Thằng con trai chẳng mất gì cả. Phải cực kỳ chín chắn và bản lĩnh mới vượt qua được. Người như tôi sẽ không gặp được lần thứ 2. Thu và bạn trai cũng chưa có ràng buộc gì, tại sao người ta phải giữ?
Tôi nói giọng hiểu biết và trai đời nhất có thể. Như là khuyên nhủ Thu đừng mù quáng yêu thàng bạn trai kia nữa, còn có yêu tôi hay không cũng không sao. Ít nhất tôi cần phải bác bỏ lí do mà nàng từ chối tôi. Nhưng, trái với suy nghĩ của tôi rằng nàng sẽ lung lay, nàng chỉ mỉm cười, nhìn tôi rất "thương hại":
- Em không biết những người thầy gặp là ai, nhưng em có rất nhiều bạn bè là nam giới đang du học, và tất cả bọ họ đều chung thuỷ. Ai em cũng có quyền nghi ngờ nhưng bạn trai em thì không.
- Thu có tự tin quá không? Thu còn ngây thơ lắm. Bọn con trai mới lớn, đối với chúng nó thì bản năng là quan trọng nhất.
Nàng lại nhìn tôi nản lòng:

- Em không hiểu môi trường sống của thầy thế nào mà lại khiến thầy nhìn mọi việc tiêu cực như thế. Em rất tin tưởng người yêu mình. Chúng em sống xa nhau thật, em sẽ phải chờ đợi 4 năm thật, nhưng em thấy rất vui. Trái tim chúng em gần gũi nhau là được. Có lẽ thầy không hiểu, tình cảm của bọn em còn gắn bó hơn cả tình yêu. Bọn em quen nhau và lớn lên cùng nhau. Không có sự kiện nào trong cuộc sống là không có nhau. Nhiều lúc em cũng tự hỏi, vụ nổ Big Bang liệu có phải chỉ có mục đích duy nhát là tạo ra người ấy và để 2 đứa gặp được nhau trên đời. Em đoán là nếu thầy đã từng trai qua tất cả những kỉ niệm như chúng em, thầy sẽ không bao giờ nghĩ muốn ở bên một ai khác nữa. Em không biết thầy lấy đâu ra ý nghĩ rằng em yêu thầy. Em xin lỗi nếu một vài biểu hiện của em có thể khiến thầy hiểu lầm hay nghĩ xa xôi, nhưng em đối với thầy cũng giống như em đối với những người bạn khác. Em không có tình cảm nào hơn thế.

Nàng nói một mạch với tôi cũng giống như nói với chính mình. Nàng không giấu giếm tình yêu sâu nặng và nỗi nhớ nhung da diết dành cho bạn trai ngay trước mặt tôi. Nàng tự hào vì nàng được chờ đợi tình yêu của mình. Còn với tôi, cái cách mà nàng miêu tả tình yêu và những kỉ niệm của mình giống như là nàng đang xỉ nhục tôi vậy, như cười nhạo tôi không có nổi một tình yêu chân chính cho mình mới phải đi ngộ nhận của người khác. Tôi thấy buồn cười cho nàng, nàng quá mơ mộng và ngây thơ. Rồi tôi xem nàng sẽ xử lý như thế nào nếu tôi cứ tấn công như vũ bão. Rồi xem cả thằng bạn trai của nàng có thật sự chung thuỷ với nàng không. Tôi cũng đã từng ở trong hoàn cảnh đó nên tôi biết. Có hơn 1 năm như tôi đa không chịu nổi, nói gì đến 4 năm. Tôi không thể tin được. Tuy vậy, để giữ chút sĩ diện cho mình, tôi cũng cứng rắn đáp trả nàng:
- Nếu Thu nói vậy thì tôi xin lỗi đã ngộ nhận nhé. Nhưng mà nói thật tôi thấy thương Thu. Tin tôi đi, bạn trai Thu chắc chắn đang hoặc sẽ có người khác, chỉ là Thu có biết hay không thôi.

Nàng điềm đạm nhìn tôi, lắc đầu thở dài rồi xách túi đứng lên. Lúc nàng quay đi, tôi vô cùng tức giận. Tôi cảm giác cái tôi của mình bị tổn thương. Tôi đã nghĩ nàng sa vào lưới tình của tôi và cuộc gặp mặt này của chúng tôi để nàng bày tỏ lòng mình. Vậy mà nàng lại thản nhiên kể chuyện tình yêu của mình cho tôi nghe như thể tôi là thằng dở hơi cu bám đuôi nàng vậy. Tôi chạy theo ôm chầm lầy nàng từ sau lưng
- Em nhất định phải yêu tôi - Tôi như một thằng điên ghì chặt lấy nàng, nghiến răng ken két nói. Tôi cũng tin rằng một cô thiểu tư như nàng thích cảm giác kích thích mãnh liệt thế này chứ không thể nhẹ nhàng đáng yêu như những gì nàng kể.
Nàng giãy giụa một lúc trong vòng tay tôi, kêu tôi buông ra, rồi đến nạt nộ tôi phải tự trọng này nọ mãi không được. Tôi thì đang vùi mặt trong tóc nàng, hít lấy mùi thơm phức trên tóc. Tôi thèm cảm giác này quá, thèm cảm thấy nàng là của mình. Tôi không thể để nàng vuột khỏi tay mình được. Nếu đã gặp được nàng trong đời, sau này tôi còn có thể yêu ai, lấy ai khác? Tôi sẽ luôn so sánh với nàng. Một lúc cố gắng vùng khỏi vòng tay tôi không thành, nàng hô lớn:
- Em ơi, thanh toán!


Tiếng dép chạy lộp bộp trên cầu thang của người phụ vụ vang lên. Tôi đành buông nàng ra. Nang quay lại nhìn tôi. Khuôn mặt đỏ bừng có lẽ vì đã rất cố gắng dùng sức và cũng rất tức giận, nhưng vẫn nén lại nói rất rõng rạc và bình tĩnh:
- Em đã nhìn lầm người. Em không muốn gặp thầy. Đừng bao giờ liên lạc với em nữa.
Vì có người phục vụ ở đó nên tôi chẳng thể làm gì. Tôi nhìn nàng rời đi. Nhưng trong lòng tôi tự hứa nhất định không được bỏ cuộc. Mục tiêu càng khó, càng cần nhiều cố gắng, càng hứng thú chinh phục.
 

vannguyen1994

Active member
Sau hôm đó mặc tôi có nhắn tin thế nào nàng cũng không trả lời. Tôi qua bạn nàng để tiếp cận nàng nhưng cũng không có kết quả. Có vẻ nàng đã nói rõ ràng với bạn là không muốn liên quan đến tôi nữa. Bạn nàng cũng được nàng kể là tôi đã có một đời vợ và con riêng nên cũng ngăn không cho tôi tiếp cận nàng. Tôi không hiểu, tôi đâu có làm gì sai. Tôi yêu và theo đuổi thì sao lại là lỗi lầm? Không thể lấy quá khứ tôi ra làm nguyên nhân để chứng minh là tôi không yêu nàng thật lòng hay gì gì đó. Tôi không phục.

Tôi lại rình mò nàng đi học và tan học. Khổ nỗi giờ đi làm của tôi không cho phép, nên thi thoảng mới rình nàng tan học giữa trưa. Trời Hà Nội đã vào đông lạnh. Buỏi trưa hôm nào có thời gian tôi hay đến trường chờ nàng tan học rồi phóng xe đi ngang xe nàng hỏi han, hoặc đặt một bó hoa vào giỏ xe nàng. Nàng không bao giờ trả lời, cứ mặc tôi lảm nhảm bên cạnh. Có hôm nàng cố tình rủ bạn đi cùng nhưng tôi chẳng ngại, vẫn bám đuôi. Tôi vẫn kiên trì theo đuổi nàng như thế. Tôi tin là sẽ có ngày nàng cảm động. Nếu tôi để hoa vào giỏ nàng, nàng sẽ vứt vào cái sọt rác gần nhất nhìn thấy. Vì vậy, tôi thường mua hoa rẻ tiền vì biết kiểu gì nàng cũng vứt đi. Quan trọng là găm vào đầu nàng cái ý nghĩ rằng tôi tặng hoa cho nàng là được.

Một ngày trưa trong tuần, tôi có nhiều thời gian nghỉ nên lại đến trường nàng để rình. Tôi đỗ xe và ngồi bên quán nước trước công trường để chờ nàng tan lớp. Trời lạnh quá, tôi ngồi xuống quán và gọi một cốc trà nóng uống cho ấm người. Ngồi cạnh tôi là một chàng thanh niên có ngoại hình khá bắt mắt nên tôi cũng để ý. Trông khuôn mặt thư sinh và có vẻ tử tế, đeo kính trí thức và hiền lành. Chàng ta cũng đang xì xụp cốc trà nóng. Nhìn đồng hồ vẫn còn 15' nữa mới tan trường, tôi muốn giết thời gian nên bắt chuyện với chàng ta:
 

vannguyen1994

Active member
- Anh hay ngồi ở đây nhưng chưa thấy mày bao giờ nhỉ

Chàng thanh niên nghe tôi bắt chuyện thì ngẩng mặt lên nhìn. Tự dưng tôi thấy rất ghen tị. Chàng ta có khuôn mặt nhẵn nhụi trắng trẻo, đôi mắt sâu, sống mũi cao, nói chung là khá điển trai, cùng cái nét mặt hiền lành rất thiện cảm. Vốn dĩ mặt mũi tôi không được đẹp, nên tôi rất muốn vùi dập những anh chàng như thế này. Chàng trai nhìn tôi cười rất hiền đáp trả:

- Vâng. Em mới đến lần đầu. Em đến đón người yêu tan học.

Tôi ngó quanh quán cóc bé xíu thấy có mỗi xe của tôi. Không hiểu đồng chí này lấy gì đón bạn gái. Tôi nghĩ rằng dù gì con gái cũng trọng thể diện. Bạn trai mà đi cái xe khá khá một tí đến đón cũng khiến nàng tự hào chứ.
- Mày không đi xe à?

- Dạ không, em đi bộ cho nó ấm người. Nhà em cũng không xa lắm.
- Thế lát định bắt người yêu đi bộ cùng à?

Tôi hỏi giọng mỉa mai kiểu "thằng này dở hơi". Cậu thanh niên tít mắt cười ngượng nhưng cũng bình thản:
- Quan trọng gì anh. Đón nhau bằng trái tim mà.

Tôi rất ghét mấy thằng nhà có điều kiện không phải lo nghĩ đến cuộc sống như thế này, chỉ biết nói chuyện yêu đương lãng mạn. Tôi không có được may mắn đấy nên rất dị ứng khi nghe mấy lời như thế.
- Trái tim có mài ra mà ăn được không?

Có vẻ nghe tôi nói hơi gay gắt không cần thiết nên chàng thanh niên chỉ cười trừ, tiếp tục xoa xoa tay mình vào cốc trà cho ấm, rồi lôi điện thoại ra vừa nhắn tin vừa tủm tỉm cười. Nhìn người ta có đôi hạnh phúc như vậy tôi thường thấy khó chịu. Tôi nghĩ mình cũng đâu phải người xấu, tại sao tôi chưa bao giờ có hạnh phúc trọn vẹn viên mãn?
 

vannguyen1994

Active member
Chúng tôi ngồi như vậy thêm một lúc. Thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, có lẽ nàng sắp tan học. Tôi nhìn ra phía cổng trường tìm kiếm xe nàng, trả tiền trước cho bác bán nước để nếu nhìn thấy nàng đi ra thì sẽ đi theo luôn. Khoảng 5, 10 phút sau giờ tan lớp vẫn không thấy xe nàng nhưng lại thấy nàng đi bộ ra từ phía cổng trường. Tôi hơi ngạc nhiên chưa biết phản ứng thế nào. Ngay khi tôi định đứng dậy tiến về phía nàng thì chàng thanh niên ngồi cạnh tôi chạy vượt qua mặt. Ngay trước sự chứng kiến của tôi, họ lao vào nhau. Chang thanh niên ôm chầm lấy nàng và bế bổng lên quay một vòng. Nàng bám lấy cổ cậu ta, khuôn mặt lộ rõ sự vui sướng tột cùng. Tôi chưa bao giờ thấy nàng vui như thế. Nàng đặt tay ôm lấy khuôn mặt chàng ta, chàng ta không ngại ngần đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu. Nàng nhắm tịt mắt và cũng chu môi đáp lại nụ hôn ấy. Trong lúc tôi bẽ bàng và như muốn ngã ngửa trước cảnh tượng diễn ra, thì bác bán nước lại còn chém thêm 1 nhát dao:

- Hai cô cậu kia đẹp đôi quá chú nhỉ!

Phải, nhìn họ rất xứng đôi, nam thanh nữ tú, có gì đó rất giống nhau nữa. Chàng trai sau khi hôn nàng thì lấy 2 lòng bàn tay mình xoa vào 2 tay nàng rồi thổi phù phù như động tác ủ ấm cho tay nàng. Nàng chỉ nhìn và cười tít mắt. Rồi chàng ta cởi zip áo khoác, ôm nàng vào lòng và đóng vạt áo như thể 2 người cùng chui trong một con kén. Tôi trân trân nhìn họ và càng bẽ bàng hơn khi họ đang ôm ấp nhau tiến dần về phía mình. Tôi không biết phải chui đi đâu bây giờ cho bớt xâu hổ. Chàng trai này có lẽ là anh chàng người yêu đang ở nước ngoài của nàng. Chàng ta rút tiền trả bác bán nước thì nàng cũng vừa nhận ra tôi. Nang không tỏ ra ngạc nhiên, cũng không mỉa mai gì mà rất lịch sự giới thiệu chàng trai với tôi một cách chính thức:

- Ơ thầy ạ, hay quá, tiện thể em giới thiệu luôn. Đây là Ngọc, bạn trai em. Đây là thầy Tiến, thầy dạy tiếng Anh ở trung tâm có đợt tớ đi học.

- Chào anh. Hoá ra anh biết Thu ạ.

- Ừ chào Ngọc - Tôi cố tỏ ra lịch lãm và bản lĩnh nhất có thể, dù trong lòng rực lửa sôi sùng sục.

- À anh Tiến vừa phê bình tớ là đi đón cậu mà không đi xe, lại bắt cậu đi bộ về cùng - chàng trai nhìn nàng cười trêu, nhưng lại lôi tôi vào câu chuyện khiến tôi cảm giác bị 2 người họ lôi ra làm trò đùa.
 

Liz

Active member
“Nhưng tôi biết, tôi cứ tấn công như vũ bão, nàng sẽ chẳng thể trụ nổi lâu. Nàng quá ít va chạm xã hội và kinh nghiệm ứng phó với những thằng lõi đời như tôi. Nàng đã gần như con cá nằm trên thớt”

Đọc đoạn này sao mà thấy quen thế. Truyện gì mà giống đời thực vậy. Nhân vật nam này chẳng hiểu được thế nào là yêu đâu… ng ta muốn ngủ với mình chưa chắc đã yêu mình… haizzz. Có chinh phục đc Ngọc rồi thì hắn cũng chán rồi gạt Ngọc ra khỏi cuộc đời rồi đi săn tiếp thôi
 
Top
Tắt Quảng Cáo