• Xamvn đã chuyển sang Xamvn

    Nhóm share hàng, và bốc phốt hàng lởm 👉 checkerviet

Tình dục - nuôi dưỡng mà cũng giết chết tình yêu (Câu chuyện của một thằng đàn ông hư hỏng).

Legrottaglie

Well-known member
Anh chủ topic muốn được quan tâm, được yêu thương nên mới làm vậy. Còn anh chủ topic yêu ai, theo tôi nghĩ là Huệ.
Ok, đồng ý là nam chính muốn được yêu thương, muốn được quan tâm, nhưng k phải theo cách khiến ng khác miễn cưỡng quan tâm mình. K phải cách bày trò hại ng khác để có lợi ích cho mình. Nam chính đang vì lợi ích của mình mà bất chấp nhiều thứ. Đó là sự ích kỷ bác ạ.
 

vannguyen1994

Active member
Tôi cũng khá hồi hộp chờ đến 8h để biết mặt nhân vật này. Mọi người hôm nay cũng đến sớm hơn thường lệ. Đàn bà con gái thì ăn mặc điều đà, trang điểm kĩ hơn. Đàn ông ai cũng mặc complê chỉnh tề. Họ đều tin rằng đây sẽ là sếp tương lai của mình nên đều muốn gây ấn tượng tốt. Có nhiều người thậm chí còn đã chuẩn bị sẵn tư tưởng nịnh bợ. Một số nhân viên nữ trẻ thì có vẻ rất hào hứng muốn lọt vào mắt xanh của đồng chí này, tuổi trẻ tài cao, con đường sự nghiệp rộng mở và dự đoán là sẽ rất giàu có, được trọng vọng. Điều đó càng khiến tôi thấy khó chịu.

Bỗng dưng tôi lại thấy hơi căng thẳng. Tôi nghĩ nếu cạnh tranh công bằng, tất cả mọi người sẽ ủng hộ tôi. Nhưng với bài giới thiệu của TGĐ về nhân vật này, vô hình chung tạo ra hiệu ứng thần tượng của rất nhiều nhân viên trong công ty. Họ ngưỡng mộ, tung hô dù chưa hề tiếp xúc. Tôi rất cay cú và có phần lo lắng.

8h kém 5, cô nhân viên chuyên làm vận chuyển giấy tờ chạy hùng hục lên thông bào, giám đốc mới đến rồi. Ngay lập tức khiến cho cả văn phòng xì xào. Cô ta còn chêm vào "đạp trai mê ly luôn, còn rất nhã nhặn lịch sự nữa. Em không ngờ đấy". Tôi cảm giác cậu ta đã hoàn toàn ghi điểm dù chưa thật sự xuất hiện, ít nhất là với 1 nửa số nhân viên trong văn phòng. Văn phòng ồn ào hơn ở phiá thang máy, tôi nghe loáng thoáng giọng nói tiếng Anh và nhìn thấy mặt TGĐ. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy TGĐ ngoài đời. Từ trước đến giờ, toàn là qua video conference. Va người đi bên cạnh TGĐ, là Ngọc.
 

vannguyen1994

Active member
8h kém 5, cô nhân viên chuyên làm vận chuyển giấy tờ chạy hùng hục lên thông bào, giám đốc mới đến rồi. Ngay lập tức khiến cho cả văn phòng xì xào. Cô ta còn chêm vào "đạp trai mê ly luôn, còn rất nhã nhặn lịch sự nữa. Em không ngờ đấy". Tôi cảm giác cậu ta đã hoàn toàn ghi điểm dù chưa thật sự xuất hiện, ít nhất là với 1 nửa số nhân viên trong văn phòng. Văn phòng ồn ào hơn ở phiá thang máy, tôi nghe loáng thoáng giọng nói tiếng Anh và nhìn thấy mặt TGĐ. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy TGĐ ngoài đời. Từ trước đến giờ, toàn là qua video conference. Va người đi bên cạnh TGĐ, là Ngọc.

Tôi gần như không ngậm được mồm vào. Tôi thật sự không ngờ. Mặt tôi nóng bừng lên, vừa vì tức giận vừa vì uất ức. Nhưng tôi tự trấn tĩnh mình là có lẽ không phải, dù tôi biết đến 99% là cậu ta rồi. TGĐ ra hiệu cho tất cả mọi người đứng lên để ông giới thiệu chính thức. Bình thường, tôi rất thích chơi trội, đặc biệt có cơ hội gặp TGĐ thế này, tôi nhất định sẽ ra đứng ở vị trí dễ được chú ý nhất. Nhưng hôm nay, ngay lúc này, tôi không muốn, chính xác là cực kỳ không muốn. Tôi muốn trốn đi đâu đó. Thằng chó kia sẽ là sếp của tôi sao? Nên tôi đứng ở góc khuất để nghe thôi.
TGĐ và thằng đó đứng bệ vệ giữa văn phòng. Bây giờ tôi mới để ý, nó mặc complê chứ không xuề xoà như những lần trước tôi nhìn thấy. Nó không thuộc hàng cao to, nhưng trắng trẻo sáng sủa rất bắt mắt, lại mặc complê lịch sự trông sáng láng như tài tử điện ảnh. Tôi thật sự rất ghét, rất ức. Sao ông trời lại quá bất công.

TGĐ thản nhiên vỗ vai nó và giới thiệu với mọi người (tất nhiên là bằng tiếng Anh)

- Như các bạn đã được thông báo ngắn gọn qua e-mail, hôm nay tôi chính thức giới thiệu giám đốc tập sự Eric.

- Các anh chị có thể gọi tôi là Eric hoặc Ngọc đều được - Thằng đó mỉm cười nói thêm vào. Các chị em xung quanh bắt đầu suýt soa. Tôi công nhận, trông nó rất dễ mến, cách nói chuyện cũng rất lọt tai. Nhưng tôi ức lắm, sao nó lại may mắn đến như vậy?

- Các anh chị có thể thấy Eric rất trẻ, nhưng đừng coi thường, cậu ấy đã đóng góp rất lớn cho công ty ở cấp độ quản lý và tổ chức. Năm vừa rồi lương thượng của các anh chị khá như vậy công rất lớn là nhờ có Eric - Cả văn phòng đều ồ lên rồi tiếng vỗ tay rất to dồn dập. Thằng đó thật sự đã chiếm được cảm tình rất lớn ngay từ những giây phút đầu tiên.
 

vannguyen1994

Active member
- Eric vẫn còn đang đi học, nên BGĐ quyết định để cậu ấy tập sự nửa năm, sau đó, khi cậu ấy hoàn thành khoá học sẽ trở thành nhân sự lãnh đạo chính thức.
- Frank, ông quên nói với họ rằng tất cả phụ thuộc vào hiệu quả làm việc của tôi trong 6 tháng này sao? - Cậu ta tiếp lời. Cách cậu ta nói năng thân mật với TGĐ càng khiến tôi phát điên.
- Ồ. Haha. Các vị thấy không, GĐ của các vị tự thử thách mình. Mặc dù chúng tôi không hề nghi ngờ năng lực của cậu ấy, nhưng cậu ấy tự đề ra mục tiêu cho 6 tháng này, và nếu cậu ấy không đạt được thì sẽ từ chối chức vụ chính thức.
Cả văn phòng lại ồ lên thán phục. Cậu ta cười và giơ tay ra hiệu mọi người đừng phản ứng thái quá.
- Tôi muốn tất cả các anh các chị cảm thấy thoải mái khi làm việc. Tôi biết, nếu tôi là một người đã làm và cống hiến ở một tổ chức trong một thời gian dài, hay có rất nhiều năm kinh nghiệm làm việc ở nhiều công ty danh tiếng khác nhau, tự dưng không đâu một thằng trẻ tuổi, thậm chí chưa tốt nghiệp chễm chệ ngồi phía trên mình chỉ tay năm ngón, tôi sẽ cảm thấy rất ức chế.
Nhiều bài nghiên cứu đã cho thấy, ức chế là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến suy giảm hiệu quả công việc. Rõ ràng, đó không phải là mục đích của việc BLĐ đặt tôi vào vị trí này. Vì vậy, tôi muốn nếu tôi thật sự tiếp nhận trọng trách này, đó là bởi vì tất cả các anh chị muốn thế. Tôi muốn các anh chị hiểu rằng, tôi không là sếp của các anh chị. Chúng ta đều là nhân viên trong một công ty, đều là thành viên của một gia đình. Chỉ là mỗi người có trách nhiệm của riêng mình.
Và công việc của tôi là tỏ chức và quản lý. Tôi sẽ cố gắng dùng công việc của mình để tạo ra một môi trường khiến tất cả các anh chị thực hiện công việc của mình một cách thoải mái nhất trong một tâm thái chuyên nghiệp nhất. Nếu tôi không làm được, rõ ràng tôi không phù hợp với công việc này, không có lí do gì để tôi nắm giữ nó.
Tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm hưởng ứng lời giải thích của cậu ta. Tôi quá tức giận mà mất khôn, tôi đã lên tiếng chất vấn:
 

vannguyen1994

Active member
- Tôi không nghi ngờ ý chí của cậu. Tuy vậy, giống như cậu nói, cậu còn chưa tốt nghiệp, cậu không có nhiều kinh nghiệm làm việc, cậu có nghĩ là cậu đủ năng lực để nắm giữ vị trí này?

Cả văn phòng im phăng phắc sau khi tôi hỏi một câu nắn gân như vậy. TGĐ cũng quay ra nhìn tôi. Đúng, bây giờ thì TGĐ đã chú ý đến tôi, nhưng lại theo một hướng tiêu cực. Có vẻ như, câu hỏi của tôi có hơi hướng hằn học. Tôi cũng hơi hối hận khi trót nói ra. Nhưng đằng nào cũng lỡ nói ra rồi, tôi lại khá hả hê khi hạ bệ được cậu ta. Nên mặt tôi rất lì, không hề lúng túng khi mọi sự tập trung đang dồn về phía mình. Trái với suy nghĩ của tôi, cậu ta mỉm cười rất hiền và cảm thông:

- Tôi rất cảm ơn anh Tiến đã hỏi câu hỏi này. Thật lòng, tôi biết tất cả các anh chị đều nghĩ thế nhưng không ai có can đảm để hỏi. Đừng hiểu lầm, tôi không nghĩ các anh chị nhát gan, chỉ là tư tưởng của người Việt hoà nhã, nên thường không muốn hỏi khó người khác, có lẽ các anh chị muốn giữ thể diện cho tôi nên mới không hỏi. Vì vậy, tôi rất mừng khi câu hỏi này được nêu lên. Anh Tiến, anh có biết ngành của chúng ta có tốc độ tăng trưởng là bao nhiêu? Chị Vân, chị biết Việt Nam có chính sách thế nào cho ngành này? Chị Lan, chị có biết khi FED tăng lãi suất thì sẽ ảnh hưởng thế nào đến côngn ty mình? ...

Cậu ta đi đến bên cạnh từng người, rõng rạc gọi tên và hỏi mỗi người một câu hỏi. Tất cả đều vô cùng ngạc nhiên khi cậu ta biết tên mình.

- Tôi biết tất cả những điều đó, và tôi nhìn thấy sự liên kết giữa các thông tin đó. Đó là những nguyên tắc cơ bản để vận hành một tổ chức theo tình hình kinh tế như hiện nay. Chị Mai, cháu bé mới 6 tháng tuổi, chị có yên tâm để con ở nhà mà tập trung hết sức làm việc? - Cậu ta chỉ Mai và hỏi một câu rất riêng tư. Mặt Mai thộn ra không biết trả lời thế nào.

- Đừng lo. Chị cứ trả lời thật lòng. Dù sao, tất cả chúng ta đều biết câu trả lời thật sự là gì rồi, sẽ không ai trù dập chị cả.

- Không. Tôi lúc nào cũng lo lắng không b iết con ở nhà thế nào. - Mai rè dặt trả lời.

- Phải. Chị đoán xem trong công ty có bao nhiêu người như chị? - Mai lắc đầu tỏ vẻ không biết.

- Trong tất cả các chi nhánh tại VN, 30% nhân viên đang trong tình trạng như chị, tức là không thể tập trung hoàn toàn vào công việc vì đầu óc vẫn còn đang lo lắng cho con nhỏ. Tức là ít nhất 30% nhân viên không làm việc hết công suất. Tôi lại hỏi, chị làm việc hiệu suất bao nhiêu %?

- Uhm… 60%.

- Wah, Chị làm việc thật hiệu quả. Tôi chỉ hi vọng chị nói 40% là vui lắm rồi - Cả văn phòng cười ồ.

- Nếu tôi nói, tôi sẽ cho xây một nhà trẻ bên cạnh hoặc ngay trong toà nhà công ty, nơi con chị được chăm sóc miễn phi bởi những dịch vụ tốt nhất do công ty đài thọ khi chị làm việc, và chị có thể ghé qua thăm con bất cứ lúc nào, chị có nghĩ 60% sẽ trở thành 90% không?

- Không. Là 100%, thậm chí 110% - Nhìn Mai gần như phát khóc vì cảm động khi nghe được ý tưởng này mà mặt tôi tái mét.

- Chị là một nhân viên tuyệt vời.
 

vannguyen1994

Active member
- Cậu thật điên rồ - TGĐ vỗ vai cậu ta. Mặc dù mặt chữ của câu nói đó là một lời chê trách nhưng cái đạp vai và khuôn mặt lai thể hiện sự tự hào hãnh diện giống như của một người cha với thằng con thành đạt.

- Frank, tôi hy vọng ông sẽ ủng hộ quyết định này.

- Hãy làm những gì cậu nghĩ cần làm.
Cả văn phòng vỗ tay vang ầm. Cậu ta lại ra dẫu mọi người trật tự.


- Trở lại với câu hỏi của anh Tiến. Tôi chỉ muốn nói, tôi biết những nguyên tắc cơ bản, và tôi có một tấm lòng. Tôi tin rằng 2 thứ này sẽ giúp tôi xây dựng công ty mình, gia đình chúng ta tốt hơn. Nhưng tôi không thể làm điều đó một mình. Còn rất nhiều điều tôi cần học hỏi và muốn có sự phối hợp của các anh chị. Tôi không dùng từ "sự giúp đỡ", vì xây dựng công ty cũng như xây dựng gia đình không phải là việc của riêng tôi hay của riêng ai.


Đó là việc của tất cả chúng ta như một tập thể hợp nhất. Các anh chị như những viên gạch, còn tôi giống như vôi vữa, gắn kết và thành hình ngôi nhà. Hãy sử dụng tôi như một công cụ để xây dựng sự nghiệp của mình, ngôi nhà thứ 2 của mình và làm việc hăng say. Tôi cảm thấy thật đáng tiếc nếu anh chị không yêu công việc của mình, không thân thiết với đồng nghiệp của mình. Vì sao? Vì chúng ta dành gần 10 tiếng ở công ty với đồng nghiệp.

Trừ 8 tiếng ngủ, thời gian còn lại anh chị giao tiếp với gia đình ở nhà còn ít hơn. Cuộc sống sẽ khó khăn thế nào nếu anh chị dành 10h hàng ngày căng thẳng và khó chịu? Vì vậy, hãy hưởng thụ không gian làm việc, hãy yêu công việc của mình. Nếu anh chị đã cố gắng mà không thể yêu được, hãy nói với tôi, tôi sẽ làm tất cả trong khả năng của mình để biến không thành có.

Cả văn phòng lại vỗ tay ầm ầm. TGĐ cười rất mãn nguyện rồi vẫy tay để mọi người im lặng
 

vannguyen1994

Active member
- Tôi đã cho các vị một vật báu, hãy biết sử dụng thật hiệu quả - Ông nhấn mạnh từ "sử dụng" khiến cả văn phòng cười ồ. Tất cả mọi người đều ngó lơ tôi và mọi sự tập trung bây giờ là dành cho cậu ta. Tôi biết, cậu ta đã ghi điểm tuyệt đối trong lòng tất cả nhân viên.

- Còn ai có câu hỏi gì nữa không?

Một cánh tay giơ lên, đó là cô bé lễ tân trẻ của công ty:

- Xin hỏi GĐ có người yêu chưa ạ?

Cả văn phòng lại cười ồ lên. Các chị cứ nhao nhao "đúng rồi, GĐ có người yêu chưa thế". Cậu ta cười ngượng càng khiến mọi người hưng phấn. Tôi thì cay đắng nhìn cậu ta cướp mất ánh hào quang của mình.

- Tôi có một người bạn gái tuyệt vời, cô gái xinh đẹp và đáng yêu nhất trên đời mà tôi từng gặp. Đừng hiểu lầm, ý tôi là tôi nghĩ người phụ nữ nào cũng tuyệt vời theo cách của họ. Nhưng nếu các anh chị biết rằng cô ấy đã đánh cắp trái tim tôi từ năm 4 tuổi thì chắc các anh chị sẽ tin rằng có những người sinh ra để dành cho nhau.

- Wah lãng mạn quá. Hôm nào giám đốc giới thiệu đi. - cả văn phòng nhao nhao lên trêu cậu ta. Tôi tái mặt nghe cái cách mà cậu ta giới thiệu về Thu. TGĐ giơ tay để giữ trật tự.

- Được rồi, buổi giới thiệu đến đây thôi. Mọi người sẽ có cơ hội làm việc với nhau. Nhưng đừng có thấy cậu ấy hiền lành mà bắt nạt nhé.
- Tôi có mang một ít bánh kẹo làm quà, mọi người cứ tự nhiên nhé - Cậu ta nói rồi đưa 2 túi quà cho cô bé lễ tân để chia cho mọi người.
Tôi thất bại rồi. Chưa biết cậu ta làm việc thế nào, nhưng cậu ta đã tạo ra ấn tượng hoàn hảo với tất cả mọi người. Tôi nhìn viễn cảnh sự nghiệp của mình tại công ty này mà ngán ngẩm. Cậu ta sẽ là cấp trên của tôi. Tôi không thể giấu nổi vẻ hậm hực dù đã rất cố gắng. Tuy vậy, không một ai để ý đến tôi nên không ai xì xào gì về việc tôi hỏi móc m ỉa cậu ta cả. Cậu ta kê một cái bàn ra ngồi chung với chúng tôi chứ không ngồi phòng riêng, với tư tưởng cậu ta là đồng nghiệp chứ không phải Sếp. Phòng riêng đó chỉ dùng để tiếp khách VIP.
 

vannguyen1994

Active member
Ngay hôm sau đó tôi được gọi lên gặp TGĐ. Tôi có hơi hy vọng. Không biết TGĐ có phải có kế hoạch đặc biệt gì cho tôi không. Tôi chuẩn bị tâm thế tự tin nhất có thể và hoàn toàn tin tưởng vào tài hùng biện của mình. Có thể, sau khi nói chuyện với tôi, TGĐ sẽ nghĩ lại, sẽ giao trọng trách quản lý chi nhánh cho tôi, hoặc ít nhất cho tôi cơ hội cạnh tranh.

Tôi được thư ký dẫn vào phòng. TGĐ đang phê duyệt công văn, ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Tôi ngồi xuống với phong thái tự tin nhất, tôi tin rằng với tư thế đĩnh đạc của mình, hoàn toàn phù hợp để làm lãnh đạo. Tôi có để ý TGĐ liếc tôi một cái rồi mỉm cười. Tôi càng tự tin và chờ đợi hơn vào một cơ hội sắp được đề cập. TGĐ ký xong tài liệu thì đi ra ngồi thoải mái đối diện tôi. Tôi cũng tự tạo cho mình tư thế thoải mái nhất để thể hiện phong thái người thủ lĩnh. TGĐ nhìn tôi cất lời:

- Anh là Tiến, phòng đào tạo?

- Ông cũng có thể gọi tên tiếng Anh của tôi là Thomas.

- Anh có biết tôi muốn gặp anh để bàn luận về việc gì không?

Tất nhiên tôi không thể nói ra ý nghĩ thật sự của mình, vì như thế thì hơi tự tin thái quá, nên tôi cười rất tham vọng trả lời:

- Tôi không biết chính xác, nhưng tôi hy vọng là vì một lý do gì đó tốt cho sự nghiệp của tôi ở công ty

TGĐ cười gật đầu như là rất ấn tượng với câu trả lời của tôi

- Có phải, anh không phục khi chúng tôi giao cho Eric vị trí GĐ chi nhánh?

Tôi hơi bất ngờ khi TGĐ nói vậy. Câu hỏi trực diện và rât khó trả lời. Dù vậy, tôi biết với bọn Âu Mỹ này, tự tin là cái quyết định thắng lợi. Vì vậy, tôi cũng trả lời thẳng thừng.

- Phải. Tôi không phục. Tôi biết cậu ta học giỏi, cậu ta có thể có một vài ý tưởng hay. Nhưng điều đó không có nghĩa là chỉ có mình cậu ta mới làm được. Cậu ta nói thì rất hay nhưng làm thì thế nào?

TGĐ tỏ ra rất hứng thú với cách tôi đặt nghi vấn về Ngọc. Ông gật đầu rồi cười.
 

Choke on you

Active member
Ngay hôm sau đó tôi được gọi lên gặp TGĐ. Tôi có hơi hy vọng. Không biết TGĐ có phải có kế hoạch đặc biệt gì cho tôi không. Tôi chuẩn bị tâm thế tự tin nhất có thể và hoàn toàn tin tưởng vào tài hùng biện của mình. Có thể, sau khi nói chuyện với tôi, TGĐ sẽ nghĩ lại, sẽ giao trọng trách quản lý chi nhánh cho tôi, hoặc ít nhất cho tôi cơ hội cạnh tranh.

Tôi được thư ký dẫn vào phòng. TGĐ đang phê duyệt công văn, ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Tôi ngồi xuống với phong thái tự tin nhất, tôi tin rằng với tư thế đĩnh đạc của mình, hoàn toàn phù hợp để làm lãnh đạo. Tôi có để ý TGĐ liếc tôi một cái rồi mỉm cười. Tôi càng tự tin và chờ đợi hơn vào một cơ hội sắp được đề cập. TGĐ ký xong tài liệu thì đi ra ngồi thoải mái đối diện tôi. Tôi cũng tự tạo cho mình tư thế thoải mái nhất để thể hiện phong thái người thủ lĩnh. TGĐ nhìn tôi cất lời:

- Anh là Tiến, phòng đào tạo?

- Ông cũng có thể gọi tên tiếng Anh của tôi là Thomas.

- Anh có biết tôi muốn gặp anh để bàn luận về việc gì không?

Tất nhiên tôi không thể nói ra ý nghĩ thật sự của mình, vì như thế thì hơi tự tin thái quá, nên tôi cười rất tham vọng trả lời:

- Tôi không biết chính xác, nhưng tôi hy vọng là vì một lý do gì đó tốt cho sự nghiệp của tôi ở công ty

TGĐ cười gật đầu như là rất ấn tượng với câu trả lời của tôi

- Có phải, anh không phục khi chúng tôi giao cho Eric vị trí GĐ chi nhánh?

Tôi hơi bất ngờ khi TGĐ nói vậy. Câu hỏi trực diện và rât khó trả lời. Dù vậy, tôi biết với bọn Âu Mỹ này, tự tin là cái quyết định thắng lợi. Vì vậy, tôi cũng trả lời thẳng thừng.

- Phải. Tôi không phục. Tôi biết cậu ta học giỏi, cậu ta có thể có một vài ý tưởng hay. Nhưng điều đó không có nghĩa là chỉ có mình cậu ta mới làm được. Cậu ta nói thì rất hay nhưng làm thì thế nào?

TGĐ tỏ ra rất hứng thú với cách tôi đặt nghi vấn về Ngọc. Ông gật đầu rồi cười.
Hóng tiếp
 

vannguyen1994

Active member
- Ý cậu là Eric chỉ biết nói?

- Ý tôi là tôi không phủ nhận năng lực của cậu ta. Nhưng có thể cậu ta không phải là người giỏi nhất.

- Vậy, theo anh thì anh giỏi hơn Eric và xứng đáng với vị trí đó hơn?

- Tôi chỉ muốn nói, cậu ta may mắn vì có cơ hội. Và cậu ta không phải cạnh tranh với ai.

TGĐ cười, ra điều đăm chiêu, nhìn tôi rất sâu như là đánh giá xem tôi như thế nào.

- Đại ý là, cậu nghĩ nếu như 2 người có cùng cơ hội như nhau, thì cậu có thể chứng minh rằng mình xứng đang với vị trí đó hơn Eric?

TGĐ có cách nói rất trực diện, bắt người ta phải trả lời có hoặc không chứ không thể nói lòng vòng. Tôi bị dồn như vậy nên cũng mạnh miệng trả lời "phải". TGĐ lại gật đầu, ra điều hiểu ý và thông cảm.

- Được, vậy tôi cho anh cơ hội cạnh tranh. Lúc Eric được gọi đến gặp mặt tôi 2 năm trước, tôi chỉ hỏi cậu ta 1 câu. Bây giờ, tôi sẽ hỏi anh câu đó. Nếu anh cho tôi một câu trả lời ấn tượng và hợp lý hơn Eric, tôi sẽ suy nghĩ lại việc chỉ định chức GĐ chi nhánh.

Tôi hơi thộn ra vì chưa chuẩn bị gì cả. Nhưng tôi cũng chẳng còn đường lùi. Hơn nữa, tôi tin vào tài ăn nói thuyết phục của mình nên rất đĩnh đạc chấp nhận thử thách.

- Điều anh tự hào nhất trong đời là gì?
Tôi hơi thộn ra vì chưa chuẩn bị gì cả. Nhưng tôi cũng chẳng còn đường lùi. Hơn nữa, tôi tin vào tài ăn nói thuyết phục của mình nên rất đĩnh đạc chấp nhận thử thách.
- Điều anh tự hào nhất trong đời là gì?
 

Choke on you

Active member
L
- Ý cậu là Eric chỉ biết nói?

- Ý tôi là tôi không phủ nhận năng lực của cậu ta. Nhưng có thể cậu ta không phải là người giỏi nhất.

- Vậy, theo anh thì anh giỏi hơn Eric và xứng đáng với vị trí đó hơn?

- Tôi chỉ muốn nói, cậu ta may mắn vì có cơ hội. Và cậu ta không phải cạnh tranh với ai.

TGĐ cười, ra điều đăm chiêu, nhìn tôi rất sâu như là đánh giá xem tôi như thế nào.

- Đại ý là, cậu nghĩ nếu như 2 người có cùng cơ hội như nhau, thì cậu có thể chứng minh rằng mình xứng đang với vị trí đó hơn Eric?

TGĐ có cách nói rất trực diện, bắt người ta phải trả lời có hoặc không chứ không thể nói lòng vòng. Tôi bị dồn như vậy nên cũng mạnh miệng trả lời "phải". TGĐ lại gật đầu, ra điều hiểu ý và thông cảm.

- Được, vậy tôi cho anh cơ hội cạnh tranh. Lúc Eric được gọi đến gặp mặt tôi 2 năm trước, tôi chỉ hỏi cậu ta 1 câu. Bây giờ, tôi sẽ hỏi anh câu đó. Nếu anh cho tôi một câu trả lời ấn tượng và hợp lý hơn Eric, tôi sẽ suy nghĩ lại việc chỉ định chức GĐ chi nhánh.

Tôi hơi thộn ra vì chưa chuẩn bị gì cả. Nhưng tôi cũng chẳng còn đường lùi. Hơn nữa, tôi tin vào tài ăn nói thuyết phục của mình nên rất đĩnh đạc chấp nhận thử thách.

- Điều anh tự hào nhất trong đời là gì?
Tôi hơi thộn ra vì chưa chuẩn bị gì cả. Nhưng tôi cũng chẳng còn đường lùi. Hơn nữa, tôi tin vào tài ăn nói thuyết phục của mình nên rất đĩnh đạc chấp nhận thử thách.
- Điều anh tự hào nhất trong đời là gì?
Là gì, là gì đây
 

vannguyen1994

Active member
Tôi hơi thộn ra vì chưa chuẩn bị gì cả. Nhưng tôi cũng chẳng còn đường lùi. Hơn nữa, tôi tin vào tài ăn nói thuyết phục của mình nên rất đĩnh đạc chấp nhận thử thách.

- Điều anh tự hào nhất trong đời là gì?

Một câu hỏi mở. Tôi suy nghĩ rất nhanh. Sử dụng kỹ năng phỏng vấn và đàm phán, tôi liếc mắt khoảng 3 giây rồi bắt đầu bài diễn thuyết của mình:

- Điều tôi tự hào nhất là trở thành nhân viên của công ty và được làm việc dưới quyền TGĐ. Theo tôi được biết, TGĐ là vị TGĐ tập đoàn trẻ nhất từ trước đến nay của một tập đoàn tài chính phi ngân hàng...

Tôi say sưa tâng bốc công ty và TGĐ với những lời hoa mỹ nhất có thể. TGĐ có vẻ rất khoái trí với bài diễn văn của tôi, và nhìn ông thật sự bị thuyết phục. Tôi biết, tôi đã có cơ hội. Thằng nhóc con kia làm sao có đủ kinh nghiệm xử lý tình huống như tôi? Tôi kết thúc đầy tự tin với quyết tâm muốn làm việc cho công ty trọn đời. TGĐ vỗ tay cười rất ưng ý. Sau một lúc, ông từ tốn nhìn tôi cười và nói:

- Tôi thật sự đánh giá thấp anh. Anh rất giỏi.

Tôi cười thầm trong bụng, nhưng để hạ màn hoàn hảo, tôi đối đáp trơn tru.

- Đó là nhờ sự lãnh đạo anh minh của TGĐ.

- Tôi rất ấn tượng với câu trả lời của anh, rất hùng hồn, rất thuyết phục. Ngôn từ sinh động, câu cú cấu trúc đâu ra đấy thật sự rất đi vào lòng người.
Đó là một đáp án hoàn hảo.

- Cảm ơn TGĐ.

- Tuy vậy, chúng ta nên thành thật với nhau, đó không phải là những gì anh thật sự nghĩ.
 

vannguyen1994

Active member
- Không, tôi... - Tôi chưa kịp nói hết thì TGĐ đã ngắt lời.

- Để tôi nói hết. Đó không phải là những gì anh thật sự nghĩ. Đó chỉ là đáp án cho câu hỏi của tôi. Nếu tôi hỏi 100 người thì sẽ có 99 người trả lời như thế. Trong đó, tôi tin anh là người trả lời hay nhất. Nhưng (TGĐ nhấn mạnh rất to), tôi không cần một đáp án, tôi cần một ý tưởng. Bỏ qua những câu chữ rườm rà lọt tai, nội dung câu trả lời của anh cũng giống 98 người còn lại, không có gì mới mẻ.

Giống như người "thợ hát", không có gì chê trách về kĩ thuật thanh nhạc của họ, nhưng tôi không gọi họ là "Ca sĩ", vì họ không hát bằng tâm hồn của mình. Anh cũng như vậy. Anh trả lời như thế vì anh nghĩ tôi sẽ thích câu trả lời đó, mà tôi cũng thích thật, ai mà chẳng thích được khen. Nhưng bấy nhiêu đó không thể đưa anh lên làm người lãnh đạo. Tôi tìm người thứ 100, và Eric là người ấy.

- Đó thật sự là những gì tôi nghĩ... tôi cố gắng vớt vát

- Không không, đừng có thanh minh hay tự dối lòng mình. Tôi không phải trẻ con. Anh biết tại sao câu trả lời của anh không đạt không?

Tôi lắc đầu. Tôi nghẹn họng không biết phải nói gì nữa.

- Vì những người trả lời như thế, là những người chì biết nói mà không biết làm.

- TGĐ, tôi nghĩ ông hơi quá lời.

- Với tư cách là người lãnh đạo, anh cần phải nghĩ ra những ý tưởng mới. Sẽ thế nào nếu anh làm những việc rập khuôn như những người đi trước nhưng được diễn đạt khác đi bằng những lời lẽ hùng hồn hơn? Công ty bao giờ mới tiến lên được?

Bây giờ thì tôi hiểu. Tôi hơi hối hận vì câu trả lời của mình. Nhưng tôi không biết phải thoát ra khỏi tình thế bẽ bàng này như thế nào. TGĐ có vẻ biết tôi đang nghĩ gì, nên tiếp lời.

- Anh có tò mò muốn biết câu trả lời của Eric không?

- Vâng. Anh ta nói gì?
 
Top
Tắt Quảng Cáo